Coco – Bức thư tình từ Mexico của Pixar !
Trong sản phẩm mới của xưởng Pixar, Coco, mang đến cho khán giả những trải nghiệm khác lạ, cơ hội được đắm mình vào nền văn hóa vô cùng độc đáo – một bức tranh hoàn hảo cho các nhân vật thú vị trong câu chuyện.
Bộ phim kể về Miguel 12 tuổi, cậu bé bị gia đình cấm đoán không cho theo đuổi âm nhạc, nhưng dòng máu và từng nhịp đập của âm thanh đã ăn vào máu của dòng họ, truyền lại hoàn hảo cho Miguel, cậu bất chấp theo đuổi đam mê của mình, mặc cho có lúc mạng sống của mình bị đe dọa, có thể không bao giờ quay trở về thế giới của người sống cùng gia đình mình nữa. Rũ bỏ đi thực tế phũ phàng đó, Miguel chứng tỏ cho cả vùng đất của người chết thấy mình xứng đáng trở thành một nghệ sĩ vĩ đại, từ đó, cậu bé tìm được chính bản thân mình. Mặc dù vậy, đây vẫn chỉ là thông điệp thường thấy trong các bộ phim Disney khác và chỉ mang tính chất bề nổi của bộ phim.
Mọi thứ bắt đầu hấp dẫn khi cuộc phiêu lưu của Miguel cùng chú chó trụi lông Dante sau khi ăn trộm cây đàn của huyền thoại Ernesto de la Cruz để biểu diễn, lại đúng vào ngày Día de Muertos (Lễ hội Người chết) của Mexico – sự kiện khiến cậu bé dính phải lời nguyền và bước sang thế giới của người chết. Pixar đã khéo léo vẽ nên bức tranh sống động kết nối giữa hai thế giới thật và tâm linh một cách hài hước, nhưng vẫn tràn ngập cảm xúc và thậm chí còn lấy đi nước mắt của người xem. Và nếu không muốn kẹt lại mãi mãi, cậu bé phải chạy đua với thời gian để có thể gặp gỡ Ernesto de la Cruz trước bình minh và nhờ ông ban phước rồi trở về. Miguel đồng thời còn phải chạy trốn khỏi sự săn đuổi của bà cố Imelda (Alanna Ubach) do lỡ để lộ ra sở thích âm nhạc. Đồng hành với Miguel còn là Hector (Gael García Bernal), nhân vật bất đắc dĩ phải nhờ cậy cậu bé mang một tấm ảnh về để thờ nếu không muốn bị lãng quên và tan biến. Những bí mật của bộ phim cũng xuất phát từ bộ đôi, và giúp làm nổi bật đề tài tình cảm gia đình.
Chứa đựng nhiều ý nghĩa khác nhau:
Bộ phim mang đến nhiều ý nghĩa giá trị nhân văn khác nhau: Nhắc nhở trong mỗi chúng ta thứ duy nhất còn to lớn hơn đam mê của chính bản thân mình, khéo léo lồng ghép thông điệp về tình cảm gia đình, thế hệ, nguồn cội một cách nhẹ nhàng và cảm động. Yếu tố cảm xúc của Coco nhẹ nhàng, nhưng thực sự sâu lắng. Nhiều người có thể cho rằng gia đình là nơi phiền phức, níu chân họ trên con đường sự nghiệp. Nhưng cũng có người mang mơ ước giản dị về một gia đình êm ấm, hoặc gặp lại người thân thêm một lần cuối.
Nếu đưa Coco vào hạng mục “coming of age” – những phim nói về sự trưởng thành trong nhận thức của nhân vật chính. Ở đây muốn nói đến là nhân vật chính là trẻ con nhưng trải qua những thử thách cực kỳ…người lớn. Ttwist lồng twist, đổi lại là phần thưởng lớn hơn mà theo Miguel nó là “một sự nâng cấp” không hề nhỏ, khiến cho khán giả theo dõi cũng cảm thấy vui lây.
Bộ phim còn mang đến một sắc màu mới và đậm tính nhân văn với thế giới bên kia của người chết. Trong phim, khi người thân của chúng ta chết đi, thì họ không thực sự đã chết mà họ chuyển sang sống ở thế giới bên kia, nơi họ vẫn dõi theo và nhớ về chúng ta như chúng ta nhớ đến họ. Và họ sẽ chỉ thực sự tan biến đi khi không còn ai trên thế gian của người sống nhớ đến họ nữa, chỉ cần có một ai đó của thế hệ sau vẫn nhớ đến họ, vẫn nhắc đến họ và nghĩ về những câu chuyện mà họ đã trải qua, thì người thân của chúng ta vẫn còn sống mãi.
Bức tranh đầy màu sắc, sinh động, hấp dẫn về văn hóa Mexico:
Thông qua Lễ hội Người chết, những nét độc đáo trong bản sắc và tín ngưỡng của người dân nơi đây cứ thế hiện ra. Như vào ngày lễ, mọi thành viên trong gia đình rải hoa để tạo nên cây cầu nối liền hai thế giới. Người chết sẽ từ thế giới bên kia trở về đoàn tụ và ăn uống cùng gia đình. Song, những ai không được người thân chưng ảnh trong phòng thờ sẽ phải ở lại và trải qua một ngày lễ hiu quạnh.
Nhà làm phim còn sáng tạo trong thế giới người chết đầy màu sắc. Những công trình cao lớn tràn ngập ánh sáng, có cáp treo, xe cộ, thậm chí là các vũ hội, hộp đêm. Hay hệ thống “công chức”, luật lệ và thủ tục hành chính riêng. Quan trọng hơn là có sự phân chia đẳng cấp con người rõ ràng, biến nơi đây chẳng khác gì dương thế. Tràn ngập trong bộ phim là những khung hình đẹp đến mê hồn, với màu sắc, hình ảnh và âm thanh.
Bộ phim thật sự là đáng để xem, đáng xem hơn cả những phim siêu anh hùng. Pixar chính là bậc thầy phù thủy, một người thợ giỏi để làm nên chuyện này, bởi trong phim, âm nhạc chính là phép màu. Một bầu không khí âm nhạc rất Mexico – nơi mà mỗi người dân đều có thể là một nghệ sĩ, dù là giàu hay nghèo thì âm nhạc vẫn là thứ kết nối tất cả.
Theo: Lan Anh