Frankenstein (2025): Khi Guillermo del Toro đánh thức bi kịch của sự sáng tạo

🎬  “Tôi không làm phim về quái vật. Tôi kể chuyện về những linh hồn bị bỏ rơi.” (Guillermo del Toro)

Sau gần ba thập kỷ ấp ủ, Guillermo del Toro cuối cùng đã mang Frankenstein biểu tượng kinh điển của văn học gothic của Mary Shelley (1818), lên màn ảnh bằng tầm nhìn đậm chất điện ảnh và nhân văn.
Bộ phim ra mắt tại Liên hoan phim Venice 2025, chiếu rạp hạn chế từ 17/10 và phát trực tuyến từ 7/11/2025.

PHẦN 1: HỒI ỨC VÀ ÁM ẢNH – KHỞI NGUỒN CỦA KHÁT VỌNG

Phim mở bằng khung cảnh Bắc Cực trắng xóa nơi một người đàn ông gục ngã giữa bão tuyết. Trong tiếng gió hú, hắn kể lại “tội lỗi lớn nhất đời mình”.
Cảnh mở đầu này gợi trực tiếp tới chương đầu tiên của tiểu thuyết gốc, nơi Victor kể lại cuộc đời mình với nhà thám hiểm Walton  và ngay từ đây, del Toro đã cho thấy ông trung thành với nguyên tác nhưng vẫn mang chất điện ảnh mạnh mẽ.

Quay lại quá khứ: Victor là một đứa trẻ ám ảnh bởi sự chết, từ khi mất mẹ vì dịch bệnh. Hình ảnh cỗ quan tài trắng cùng ánh sáng xanh nhợt trong phòng tang lễ trở thành biểu tượng xuyên suốt bộ phim.
Del Toro dựng nên bối cảnh Geneva thế kỷ 19 bằng ánh sáng nến, gương soi và máy móc hơi nước, vừa lãng mạn, vừa u tối.

Tại đây, ta thấy Oscar Isaac thể hiện một Victor trẻ trung, thông minh, nhưng đôi mắt đã ánh lên sự điên rồ, “ham muốn vượt qua giới hạn của Chúa”.
Âm nhạc của Alexandre Desplat vang lên như lời tiên tri bi thương.

PHẦN 2: TẠO VẬT THỨC TỈNH – ÁNH SÁNG VÀ TIẾNG THÉT

Đây là trường đoạn trung tâm, nơi Frankenstein (2025) bộc lộ bản sắc Guillermo del Toro rõ nhất.
Không còn cảnh “tia sét và dòng điện” như bản năm 1931, Del Toro chọn sự yên lặng. Victor nhẹ nhàng đốt ánh sáng qua các ống thủy tinh, máy móc rít lên, và một hơi thở vang lên từ bóng tối.

Khi Quái vật (Jacob Elordi) mở mắt, khán giả không nhìn thấy một con quái vật gớm ghiếc, mà là một sinh linh trần trụi, ngơ ngác, như một đứa trẻ sơ sinh.
Cảnh này được dàn dựng bằng ánh sáng vàng ấm, lẫn vào màu xanh thép của thiết bị thí nghiệm, vừa thánh thiện vừa ghê rợn.

Nhưng khi sinh vật với tay về phía “cha mình”, Victor hoảng sợ và chạy trốn, từ đây, bi kịch bắt đầu.
Jacob Elordi không gầm gừ như Boris Karloff (1931), cũng không gào thét như De Niro (1994), anh run rẩy, hoang mang, và học cách thở.

PHẦN 3: CÔ ĐỘC VÀ THỨC TỈNH – HÀNH TRÌNH CỦA QUÁI VẬT 

Phần giữa phim là chương dài nhất, nơi quái vật lang thang giữa thế giới con người. Del Toro cho thấy anh ta học nói, học đọc, học yêu qua những mảnh ký ức nhặt nhạnh từ cuộc sống loài người.

Một trong những cảnh xúc động nhất là khi quái vật lén nhìn gia đình nghèo qua khe cửa sổ, bắt chước họ cười, khóc, cầu nguyện.

Jacob Elordi dùng gương mặt gần như không lời để truyền cảm xúc, ánh mắt vừa thơ ngây vừa u buồn.
Từ một xác chết, hắn dần trở thành biểu tượng cho sự khát khao được yêu thương và cũng là cái gương soi cho sự vô cảm của con người.

PHẦN 4: BI KỊCH KHI NGƯỜI TẠO TRỞ THÀNH QUÁI VẬT

Khi Victor gặp lại Sinh vật, cả hai đã không còn là người cũ. Victor sa vào tội lỗi và nỗi sợ, Elizabeth bị giết, một cú sốc lặp lại bi kịch kinh điển từ tiểu thuyết Mary Shelley.
Cảnh Victor bế thi thể Elizabeth giữa tuyết rơi, ánh sáng lam lạnh, tiếng nhạc violin mảnh, là một trong những khoảnh khắc đẹp và đau nhất phim. Rồi cuối cùng Victor có thể chiến thắng ám ảnh về cái chết, chiến thắng quy luật thượng đế không?

Tại đây, Del Toro xoá nhoà ranh giới giữa “người” và “quái vật”. Victor giết chết sinh vật lần nữa, nhưng chính anh cũng không còn là người. Cả hai cùng tan biến trong bão tuyết.

“Ai mới là kẻ đáng sợ hơn? Kẻ tạo ra sự sống, hay kẻ bị bỏ rơi?” – câu hỏi kết phim vang lên, như một lời phán xét.

PHẦN 5: CÁI CHẾT VÀ SỰ THA THỨ – HỒI KẾT NHÂN BẢN

Phim khép lại trở về khung cảnh Bắc Cực đầu phim. Victor gục chết trên tuyết, còn Sinh vật ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt mắt cho “cha” mình: Không còn oán hận, chỉ có sự thấu hiểu.

Cảnh cuối, Sinh vật nhìn về phía mặt trời mọc và ánh sáng đầu tiên chiếu lên làn da tím tái của anh.
Đó không phải là “kết thúc” mà là sự tái sinh trong nhận thức: sinh vật đã trở nên người hơn cả con người.

Jacob Elordi kết thúc phim bằng một ánh nhìn khiến khán giả im lặng hoàn toàn trong rạp. Bộ phim không nói về việc tạo ra sự sống mà nói về việc học cách chấp nhận cái chết.

Diễn xuất & Nghệ thuật hình ảnh

  • Oscar Isaac thể hiện Victor vừa vĩ đại vừa tàn nhẫn, sự đau đớn và hối hận, kiêu hãnh nhưng chứa đựng bên trong nhiều tổn thương.

  • Jacob Elordi là điểm sáng tuyệt đối: anh khiến “quái vật” trở thành nhân vật có linh hồn nhất trong các phiên bản điện ảnh.

Frankenstein (2025) là bản chuyển thể hiếm hoi vừa tôn trọng nguyên tác vừa mở rộng triết lý.

Nếu Pan’s Labyrinth nói về nỗi đau của tuổi thơ, The Shape of Water nói về tình yêu của kẻ bị ruồng bỏ, thì Frankenstein (2025) là về sự tha thứ và cô độc của kẻ sáng tạo. Phim không chỉ là câu chuyện về sự sống và cái chết mà còn là cuộc đối thoại giữa tạo hóa và nhân loại, quái vật và con người, ánh sáng và bóng tối, tình yêu và nỗi đau.

Tìm kiếm nội dung được chia sẻ trên Fshare từ Google: 

[Từ khóa nội dung cần tìm + Fshare] 

Tin liên quan Thêm từ tác giả